Con người chỉ có một tâm trí nhưng cùng một tâm trí ấy lại có hai phương diện hoặc chức năng riêng biệt. Một được gọi là lý trí khách quan – tức ý thức – vì nó xử lý những gì bên ngoài. Chức năng kia được gọi là tâm trí chủ quan – tức tiềm thức.
Trong "Phép Màu Của Tâm Trí", tác giả nhấn mạnh đến phần tiềm thức. Tiềm thức có thể quan sát mà không cần dùng mắt; nó có khả năng thấu thị (nhìn) và thấu thính (nghe). Thông qua tiềm thức, ta có thể đọc được suy nghĩ của người khác, thậm chí đến mức độ những chi tiết nhỏ nhặt nhất; và có thể đoán/biết được nội dung trong chiếc phong bì được dán kín hay két sắt đã bị khoá. Và ông đã chứng minh được sức mạnh cũng như "phép màu" của tâm trí bằng những câu chuyện thực tế trên cơ sở khoa học.